Tây Ninh là một tỉnh ở Đông Nam Bộ,
Việt Nam. Tây Ninh
nằm ở vị trí cầu nối giữa Thành phố Hồ Chí
Minh và thủ đô Phnôm Pênh vương quốc Campuchia và là một
trong những tỉnh nằm trong Vùng kinh tế trọng điểm phía Nam. Tỉnh có thành phố Tây
Ninh nằm cách Thành phố Hồ Chí
Minh khoảng 99 km theo đường quốc lộ 22, cách
biên giới Campuchia 40 km
về phía Tây Bắc.
Vị trí địa lý
Tây Ninh nối cao nguyên Nam Trung Bộ với đồng bằng sông
Cửu Long, vừa mang đặc điểm của một cao nguyên, vừa có dáng dấp, sắc thái
của vùng đồng bằng, tọa độ
của tỉnh từ 10057’08’’ đến 11046’36’’ vĩ độ Bắc và từ 105048’43”
đến 106022’48’’ kinh độ Đông. Phía Đông giáp tỉnh Bình Dương
và Bình Phước, phía
Nam và Đông Nam giáp thành phố Hồ Chí Minh và tỉnh Long An, phía Bắc và Tây Bắc giáp 2
tỉnh Svay Riêng
và Kampong Cham của Campuchia với 02 Cửa khẩu Quốc tế Mộc Bài và Xa Mát, các
cửa khẩu quốc gia: Chàng Riệc, Kà Tum, Phước Tân và Tống Lê Chân và nhiều cửa
khẩu tiểu ngạch.
Điều kiện tự nhiên
Tỉnh Tây Ninh có địa hình tương đối bằng phẳng, rất thuận lợi cho
phát triển toàn diện nông nghiệp, công nghiệp và xây dựng. Địa hình vừa mang
đặc điểm của một cao nguyên, vừa có dáng dấp, sắc thái của vùng đồng bằng. Khí
hậu Tây Ninh tương đối ôn hoà, chia thành 2 mùa là mùa mưa và mùa khô. Mùa khô
thường kéo dài từ tháng 12 năm trước đến tháng 4 năm sau, mùa mưa bắt đầu từ
tháng 5 đến tháng 11. Nhiệt độ tương đối ổn định, với nhiệt độ trung bình năm
là 26 – 270C và ít thay đổi, Lượng mưa trung bình hàng năm từ 1800 – 2200 mm.
Mặt khác, Tây Ninh nằm sâu trong lục địa, có địa hình cao núp sau dãy Trường
Sơn, chính vì vậy ít chịu ảnh hưởng của bão và những yếu tố thuận lợi khác. Với
lợi thế đó là những điều kiện thuận lợi để phát triển nền nông nghiệp đa dạng,
đặc biệt là các loại cây ăn quả, cây công nghiệp, cây dược liệu và chăn nuôi
gia súc.
Tây Ninh có tiềm năng dồi dào về đất, trên 96% quỹ đất thuận lợi cho phát
triển cây trồng các loại, từ cây trồng nước đến cây công nghiệp ngắn ngày và
dài ngày, cây ăn quả các loại. Đất đai Tây Ninh có thể chia làm 5 nhóm đất
chính với 15 loại đất khác nhau. Trong đó, nhóm đất xám chiếm trên 84%, đồng
thời là tài nguyên quan trọng nhất để phát triển nông nghiệp. Ngoài ra, còn có
nhóm đất phèn chiếm 6,3%, nhóm đất cỏ vàng chiếm 1,7%, nhóm đất phù sa chiếm
0,44%, nhóm đất than bùn chiếm 0,26% tổng diện tích. Đất lâm nghiệp chiếm hơn
10% diện tích tự nhiên.
Tây Ninh có hồ Dầu Tiếng giúp cân bằng sinh thái, phục vụ tưới tiêu trong
nông nghiệp, cung cấp nước cho nuôi trồng thuỷ sản, sinh hoạt tiêu dùng và cho
sản xuất công nghiệp. Nguồn nước ngầm ở Tây Ninh phân bố rộng khắp trên địa
bàn, bảo đảm chất lượng cho sản xuất và đời sống của người dân.
Lịch sử
Năm 1802, vua Gia Long lên ngôi, đồng thời đổi tên phủ Gia Định thành trấn
Gia Định. Năm 1808, trấn Gia Định đổi lại thành Gia Định, gồm có 5 trấn là
Phiên An, Biên Hòa, Vĩnh Thanh, Định Tường và Hà Tiên. Năm 1832, vua Minh Mạng
định tiếp tục tổ chức hành chánh ở Gia Định, từ 5 trấn chia thành 6 tỉnh gồm có
Phiên An tỉnh thành (tức trấn Phiên An cũ), Tỉnh Biên Hòa (trấn
Biên Hòa cũ), Tỉnh Định Tường (trấn Định Tường cũ), Tỉnh Vĩnh
Long (trấn Vĩnh Thanh cũ), Tỉnh An Giang, Tỉnh Hà Tiên. Lúc bấy giờ,
vùng đất Tây Ninh thuộc Phiên An tỉnh thành. Năm 1838, vua Minh Mạng đổi Phiên
An tỉnh thành là tỉnh Gia Định gồm có 3 phủ, 7
huyện. Các phủ là Phủ Tân Bình có 3 huyện, Phủ Tân An có 2 huyện, Phủ Tây Ninh
có 2 huyện là: huyện Tân Ninh và huyện Quang Hóa.
Phủ Tây Ninh: phía Bắc giáp Cao Miên (qua núi Chiêng, tức
núi Bà Đen), phía Đông giáp huyện Bình Long phủ Tân Bình, phía Nam giáp huyện
Bình Dương phủ Tân Bình và huyện Cửu An phủ Tân An, nguyên là đạo Quang Phong. Năm
Minh Mạng thứ 19 (1838), bỏ đạo lập phủ với tên gọi phủ Tây Ninh, quản lý 2
huyện (với 7 tổng có 56 làng xã):
huyện Tân Ninh, lỵ sở kiêm phủ thành nằm ở thôn Khang Ninh (nay thuộc Thành
phố Tây Ninh), phía Bắc giáp Cao Miên (qua núi Chiêng), phía Đông giáp giáp
huyện Bình Long phủ Tân Bình, phía Nam giáp huyện Bình Long phủ Tân Bình và
huyện Quang Hóa cùng phủ Tây Ninh, phía Tây giáp huyện huyện Kiến Hưng tỉnh
Định Tường và giáp nước Cao Miên. Huyện Tân Ninh, được đặt ra năm Minh Mạng thứ
17 (1836), theo Đại Nam nhất là quản lý 2 tổng (nhưng có lẽ là 3 tổng), là tổng
Hàm Ninh Thượng và tổng Kiếm Hoa với 24 làng xã. Phần đất huyện Tân Ninh phủ
Tây Ninh nhà Nguyễn nay có thể là địa phận phía Bắc của tỉnh Tây Ninh ngày nay
(tức năm 2011) (thành phố Tây Ninh, huyện Tân
Biên, huyện Châu Thành,...), và có thể bao gồm cả 1 phần đất phía Bắc của tỉnh
Svay Rieng (khúc giữa tỉnh Svay Rieng) Campuchia, vì mô tả trên theo Đại Nam
nhất thống chí: Tân Ninh còn tiếp giáp với cả huyện Kiến Hưng phủ Kiến An tỉnh
Định Tường nhà Nguyễn, vốn chỉ nằm bên bờ Tây sông Vàm Cỏ Tây, cách địa bàn
tỉnh Tây Ninh ngày nay (phần từng là đất huyện Tân Ninh) qua địa bàn tỉnh Svay
Rieng. Năm 1890, sau khi lập Liên bang Đông Dương, người Pháp trích một phần
đất hạt Tây Ninh (hạt Tây Ninh nguyên là toàn bộ phủ Tây Ninh) là phần đất dọc
theo rạch Ngã Bát cho Campuchia thuộc Pháp, trong đó có lẽ gồm cả phần đất tỉnh
Svay Rieng (tức tỉnh Soài Riêng) đề cập đến ở trên. Các bản đồ của người Pháp
thể hiện xứ Nam Kỳ thuộc Pháp, vẽ với kỹ thuật Tây phương khá chính xác, vào
các năm 1872 và 1886 (trước khi thành lập Liên bang Đông Dương năm 1887) đều
thể hiện "vùng lồi" Svay Rieng thuộc đất Nam Kỳ (Cochinchine).
Huyện Quang Hóa, phía Bắc giáp huyện Tân Ninh cùng phủ Tây Ninh, phía Đông
giáp huyện Tân Ninh, phía Nam giáp huyên Tân Ninh và huyện Cửu An phủ Tân An,
phía Tây giáp huyện Kiến Hưng phủ Kiến An tỉnh Định Tường nhà Nguyễn. Lỵ sở trước
đặt ở thôn Cẩm Giang sau chuyển sang thôn Long Giang, quản lý 4 tổng (Hàm Ninh
Hạ (Ham Ninh Ha tong), Mộc Hóa (Moc Hoa tong), Giải Hóa (Giải Hoa tong), Mỹ
Ninh (Mi Ninh tong) với 32 làng xã. Đất huyện Quang Hóa phủ Tây Ninh nhà Nguyễn
nay có thể là địa phân các huyện phía Nam tỉnh Tây Ninh (như Bến Cầu, Gò Dầu,
Trảng Bàng,...), các huyện Đông Bắc tỉnh Long An (như Đức Huệ, Hậu Nghĩa, Mộc
Hóa,...) và phần phía Nam của tỉnh Svay RiengCampuchia.
Theo Đại Nam thực lục thì vào khoảng tháng 3 âm năm 1845, Cao Hữu Dực (quyền
Tuyên phủ sứ Tây Ninh) cho chiêu mộ dân trong phủ Tây Ninh lập ra 26 thôn làng:
Tiên Thuận, Phúc Hưng, Phúc Bình, Vĩnh Tuy, Phúc Mỹ, Long Thịnh, Long Khánh,
Long Giang, Long Thái, An Thịnh, Khang Ninh, Vĩnh An, An Hòa, Gia Bình, Long Bình,
Hòa Bình, Long Định, Phú Thịnh, Thái Định, Hòa Thuận, An Thường, Thuận Lý,
Thiên Thiện, Hướng Hóa, Định Thái, Định Bình, đều thuộc phủ Tây Ninh. Vua Thiệu
Trị phê chuẩn quyết định này.
Năm 1861, Sau khi thực dân Pháp chiếm Tây Ninh, việc cai quản ở 2 huyện được
thay thế bằng 2 Đoàn Quân sự đặt tại Trảng Bàng và Tây Ninh. Năm 1868, hai đoàn
Quân sự được thay thế bằng hai Ty Hành chánh. Sau nhiều lần thay đổi, năm 1897
Tây Ninh gồm có 2 quận là Thái Bình, Trảng Bàng, trong đó có 10 tổng, 50 làng.
Ngày 1 tháng 1 năm 1900, Toàn quyền Paul Doumer cho áp dụng nghị định ký
ngày 20 tháng 12 năm 1899 đổi các khu tham biện (inspections) là tỉnh
(province). Thời Pháp thuộc, Nam Kỳ được chia làm 20 tỉnh để cai trị và sau đó
Cap St. Jacques (Vũng tàu) tách ra thành tỉnh thứ 21. Tây
Ninh lúc đó là tỉnh thứ 12.
Ngày 9 tháng 12 năm 1942, Thống đốc Nam kỳ ban hành Nghị định 8345 ấn
định ranh giới Tây Ninh. Sau Cách Mạng Tháng Tám tỉnh Tây Ninh vẫn giữ nguyên
ranh giới cũ. Năm 1950, cắt một phần đất của Thái Hiệp Thạnh
cũ thành lập thị xã Tây Ninh, nhưng do chưa đủ
điều kiện hoạt động nên sau đó giải thể. Sau hiệp định Giơnevơ năm 1954, thành
lập lại Thị xã Tây Ninh trên địa bàn cũ, do Võ Văn Truyện làm Bí thư Đảng kiêm Chủ tịch Uỷ ban hành chính.
Năm 1957, Tây Ninh chia thành 3 quận gồm có Châu Thành, Gò Dầu
Hạ, Trảng Bàng.
Năm 1963, tỉnh Tây Ninh gồm 4 quận là quận Phú Khương, Phước Ninh, Hiếu Thiện, Khiêm Hanh. Sau sự kiện 30
tháng 4 năm 1975, tỉnh tổ chức thành 7 huyện và 1 thị xã, ngày 14 tháng 3 năm
1979 đổi tên huyện Phú Khương thành huyện Hòa Thành và theo Quyết định số
48/HĐBT (nay là Chính phủ) ngày 13 tháng 5 năm 1989 đã thành lập thêm huyện Tân
Châu. Ngày 12 tháng 12 năm 2012, Bộ Xây dựng có Quyết định số 1112/QĐ-BXD,
công nhận thị xã Tây Ninh, tỉnh Tây Ninh, là đô thị loại III. Ngày 29 tháng 12
năm 2013, Chính phủ ra Nghị quyết 135/NQ-CP chuyển 2 xã Ninh Sơn và Ninh Thạnh
thành 2 phường có tên tương ứng và chuyển thị xã Tây Ninh thành thành phố Tây
Ninh
Kinh tế
Tỉnh Tây Ninh được xem là một
trong những cửa ngõ giao lưu về quốc tế quan trọng giữa Việt Nam với Campuchia,
Thái Lan…Đồng thời tỉnh có vị trí quan trọng trong mối giao lưu trao đổi hàng
hoá giữa các tỉnh vùng kinh tế trọng điểm phía Nam và các tỉnh thuộc vùng đồng
bằng sông Cửu Long.
Ngành công nghiệp và tiểu thủ
công nghiệp của Tây Ninh ngày càng phát triển vững chắc đồng thời đã xây dựng
được hệ thống các nhà máy chế biến nông sản tại các vùng chuyên canh như các
nhà máy đường, các nhà máy chế biến bột củ mì, các nhà máy chế biến mủ cao su,
từng bước xây dựng các khu công nghiệp trong tỉnh.
Trong 3 tháng đầu năm 2012, phát
triển ở mức tương đối, lĩnh vực nông nghiệp vẫn tiếp tục là thế mạnh, một số
lĩnh vực đạt kết quả khả quan như thu ngân sách đạt dự toán, đảm bảo tiến độ
thực hiện và đáp ứng các nhiệm vụ chi theo dự toán được giao, chỉ số giá tiêu
dùng được kéo giảm, đầu tư phát triển trên địa bàn do được tập trung chỉ đạo
nên thực hiện có hiệu quả, các dự án được cấp giấy chứng nhận đầu tư đẩy nhanh
tiến độ triển khai[18]. Thu ngân sách
nhà nước đạt trên 1.133 tỷ đồng, Tổng nguồn vốn tín dụng của hệ thống ngân hàng
ước trên 21.880 tỷ đồng, tăng 27% so với cùng kỳ, Tổng kim ngạch xuất khẩu ước
thực hiện 287 triệu USD, tăng trên 22% so với cùng kỳ. Tốc độ tăng trưởng bình
quân GDP của Tây Ninh hàng năm đạt 14%, GDP bình quân đầu người đạt năm 2010
đạt 1.390 USD.
Dân cư & Giáo
dục
Dân cư
Tính đến năm 2011, dân số toàn
tỉnh Tây Ninh đạt gần 1.080.700 người, mật độ dân số đạt 268 người/km² Trong đó
dân số sống tại thành thị đạt gần 169.100 người, dân số sống tại nông thôn đạt
911.600 người. Dân số nam đạt 535.500 người, nữ đạt 545.200 người. Tỷ lệ tăng
tự nhiên dân số phân theo địa phương tăng 8,9 %
Tính đến ngày 1 tháng 4 năm 2009,
toàn tỉnh Tây Ninh có 9 tôn giáo khác nhau, nhiều nhất là Đạo Cao Đài có
379.752 người, Phật giáo có 95.674 người, Công giáo có 32.682 người, các tôn
giáo khác như Hồi giáo 3.337 người, Tin Lành có 684 người, Phật giáo hòa hảo có
236 người, Minh Sư Đạo có 4 người, Tịnh độ cư sĩ Phật hội Việt Nam có 2 người,
Bà-la-môn có 1 người.
Theo thống kê của Tổng cục thống
kê Việt Nam, tính đến ngày 1 tháng 4 năm 2009, toàn tỉnh Tây Ninh có đủ 29 dân
tộc cùng người nước ngoài sinh sống. Trong đó dân tộc Kinh có 1.050.376 người,
người Khmer có 7.578 người, người Chăm có 3.250 người, người Xtiêng có 1.654
người, người Hoa có 2.495 người, còn lại là những dân tộc khác như Mường, Thái,
Tày...
Giáo dục
Tính đến thời điểm ngày 30 tháng
9 năm 2011, trên địa bàn toàn tỉnh Tây Ninh có 410 trường học, trong đó ở cấp
Trung học phổ thông có 31 trường, Trung học cơ sở có 106 trường, Tiểu học có 271 trường, bên cạnh đó còn có 116 trường
mẫu giáo. Với hệ thống trường học như thế, nền giáo dục trong địa bàn Tỉnh Tây
Ninh cũng tương đối hoàn chỉnh, góp phần giảm thiểu nạn mù chữ trong địa bàn
tỉnh
Giao
thông
Tây Ninh có đường Xuyên Á đi qua
với chiều dài gần 28 km, nối thành phố Hồ Chí Minh với Campuchia thông qua
cửa khẩu Mộc Bài. Tây Ninh có 2 tuyến sông chính là tuyến sông Sài Gòn và tuyến
sông Vàm Cỏ Đông. Ngoài ra địa bàn tỉnh Tây Ninh còn có cảng sông Bến Kéo nằm
trên sông Vàm Cỏ Đông. Sân bay quân sự Trảng Lớn tại xã Thái Bình, huyện Châu
Thành, có thể xây dựng thành sân bay cấp 4 - 5, đường băng rộng 25 đến 30 mét,
dài 1000 mét, có thể tiếp nhận các loại máy bay 50-70 chỗ ngồi.
Di tích
Văn hóa
Kiến trúc Chàm, nền văn minh Chàm
và dân tộc Khmer được đánh giá cao như là một xã hội văn minh sớm xuất hiện ở
miền Nam Việt Nam.
Du lịch
Tây Ninh nổi tiếng với những
phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ. Núi Bà Đen cao 986m là ngọn núi cao nhất miền
Nam Việt Nam và là nơi có nhiều truyền thuyết nổi tiếng, ở đây có một bảo tàng
được xây dựng trong động Kim Quang và một ngôi chùa cùng
tên rất nổi tiếng. Tây Ninh là thánh địa của đạo Cao Đài với Tòa Thánh Tây
Ninhnguy nga, tráng lệ. Ngoài ra còn có đạo Phật, đạo Kitô, đạo Hồi và nhiều
đạo khác. Tây Ninh là thủ đô kháng chiến, nơi đóng Trung ương Cục miền Nam
trong những năm chống Mỹ, giành độc lập dân tộc. Tây Ninh còn là nơi có hồ thủy
lợi nhân tạo từng lớn nhất khu vực Đông Nam Á, đó là hồ Dầu Tiếng.
Ẩm thực
Tây Ninh nổi tiếng với các loại
đặc sản sau đây:
- Bánh tráng phơi sương: Lọai đặc sản này ngày nay đã được
sản xuất ở nhiều địa phương trong tỉnh và được sản xuất công nghiệp, nhưng
nó vẫn gắn liền với địa danh Trảng Bàng. Trước năm 1980, Bánh
tráng Trảng Bàng được sản xuất từ củ sắn (khoai mì). Nhưng ngày nay
thì chỉ được sản xuất từ lúa gạo. Để làm ra Bánh Tráng phơi sương phải qua
nhiều công đoạn khá công phu và cầu kỳ.
- Bánh Canh thịt heo: Bánh Canh Trảng Bàng là một lọai
thức ăn nổi tiếng của Tây Ninh có từ rất lâu đời. Nó đã trở thành một sản
phẩm du lịch, một điểm dừng chân thân thuộc đối với khách du lịch.
- Muối tôm: là một đặc sản rất nổi tiếng của
Tây Ninh.
- Mãng cầu Bà Đen (trái na): được trồng tại khu vực
gần núi Bà Đen của Tây Ninh. Cùng với việc chọn thời vụ canh tác, xử lý ra
hoa vào các tháng khác nhau mà trái mãng cầu có quanh năm. Ngay cả các
tháng 3-4-5, sản lượng cũng đạt gần 1.000 tấn/tháng. Tỉnh Tây Ninh đã tiến
hành đăng ký với Cục Sở hữu Trí tuệ về bảo hộ địa
danh dưới hình thức chỉ dẫn địa lý “Bà Đen” cho sản phẩm mãng cầu được
trồng ở khu vực núi Bà Đen và vùng phụ cận núi Bà.
SƯU TẦM năm 2014